- Lúc: 06:27
Cuối cùng anh cũng lấy vợ! Cô đã bao lần giục Anh hãy lấy vợ, vậy mà giờ đây, khi cầm tấm thiệp hồng trên tay, sao cô lại thấy lòng mình nhói đau thế này? Phải chăng cô yêu Anh? Không. Cô đã nói với Anh là cô không yêu Anh rồi mà. Hay là cô đã quen với sự hiện hữu của Anh bên cô suốt chừng ấy năm? Uh, cũng có thể. Nhưng thế thì sao cô lại đau đớn thế này?
… Ngày ấy, cô và Anh cùng học trường múa, nhưng Anh lớn hơn cô một tuổi nên thường tỏ ra đàn anh, luôn bao bọc cô. Anh và cô đã từng chia nhau từng nắm xôi sau những buổi đi tập về hay củ khoai mẹ anh gói cho mang theo. Anh đã từng đứng co ro trong cái lạnh từ Bờ Hồ thổi vào ở bến tàu điện để đón cô những khi cô đến lớp học. Anh cũng đã từng xuýt xoa khi cô tập nhiều đến nỗi các đầu ngón chân bị sưng phồng lên. Và Anh cũng đã từng cùng cô tha thẩn dạo bước quanh Bờ Hồ những chiều hè lộng gió. Ngày ấy, hai đứa thích thú cười vang khi Anh ném thia lia một mảnh sành lướt trên mặt hồ. Cứ như vậy, Anh đã cùng tuổi thơ cô lớn lên. Và cô thì cứ vô tư đón nhận tất cả những sự chăm sóc của Anh mà không hề biết rằng, đã bao lần Anh nhìn cô tha thiết rồi bất chợt luống cuống quay đi khi cô quay lại hay những lần Anh vô cớ giận hờn khi có chàng trai nào đó thân mật trò chuyên cùng cô.
Rồi cô đành bỏ dở niềm đam mê nghệ thuật của mình để thi vào trường sư phạm, vì theo như ba mẹ cô nói, đó là nghề ‘’Xướng ca vô loài’’, còn Anh vẫn tiếp tục học lên. Hai đứa không còn nhiều thời gian ở bên nhau nữa, Anh không còn được ở bên để chăm sóc cho cô nhiều nữa và thế là cô mỗi ngày một rời xa Anh hơn. Những năm học múa với chế độ tập luyện khắc nghiệt đã tạo cho cô một thân hình tuyệt đẹp, cộng với khuôn mặt hơi tây, xinh đẹp, quyến rũ, cô đã trở thành một vệ tinh lấp lánh với bao chàng trai si tình vây quanh. Nhưng trái tim kiêu hãnh của cô chưa có chủ nhân, nó chưa từng run rẩy, loạn nhịp vì ai. Cô cứ thản nhiên đón nhận tất cả nhưng tấm lòng si ấy như đó là điều tự nhiên mà cô được hưởng. Và vô tình, cô làm tan nát bao trái tim son trẻ, trong đó có Anh.
Thế rồi điều gì phảI đến cũng đến, cô đã gặp Tuấn, người đàn ông của đời cô. Người đã mang lại cho cô một trang mới của cuộc đời, người đã làm cho cô biết thế nào hạnh phúc, và cũng là người làm cho cô biết thế nào là đau khổ. Tuấn đã bị “tiếng sét ái tình” đánh trúng ngay từ lần đầu gặp cô. Tuấn bỏ ra bao nhiêu buổi chiều lẽo đẽo theo chân cô trên đường cô đi học về, nghĩ ra bao nhiêu câu chuyện, trò đùa để kiếm tìm một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cô. Tuấn đã phải cất công đi tìm biết bao lần để làm vừa lòng những ý thích ngông cuồng, dở hơi của cô mà mục đích chỉ là để anh phải nản lòng, phải bỏ cuộc. Rồi mỗi ngày một chút, cô nhận ra đằng sau khát vọng chinh phục của Tuấn là một tình yêu thực sự mà cô hằng mong mỏi, là một tâm hồn bao dung, chân thành. Cô đã chấp nhận và đến với Tuấn với tất cả tình yêu đầu trong trắng. Cô và Tuấn đã có những tháng ngày tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Cô và Tuấn đã có những giờ phút say đắm, phiêu bồng trong mộng ảo tình yêu.
Cô đã quên bẵng mất Anh cùng những tháng ngày thơ dại. Nhưng Anh vẫn không quên cô, không thể quên được cô. Anh vẫn luôn luôn dõi theo cô, canh chừng cho cô, sợ rồi lỡ ai đó vô tình làm cô đau.Thế rồi cái điều Anh lo sợ ấy cũng tới. Tuấn đã không giữ được cô cho đến hết cuộc đời mình như anh đã từng nói. Tuấn đã không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình, anh làm trái tim cô tổn thương… mà một trái tim kiêu hãnh như cô thì không bao giờ chấp nhận sự nửa vời trong tình yêu. Cô chủ động nói lời chia tay trong một chiều cuối thu đầy giông gió, báo hiệu một mùa đông giá rét, tái tê như tâm hồn cô những ngày sau đó.Cô thực sự suy sụp, tan nát và hoài nghi vào cuộc đời sau sự đổ vỡ của mối tình đầu. Khi đó, Anh lại đến bên cô, là bến bờ bình yên cho cô tránh bão, là bờ vai bao dung cho cô gục đầu vào để chút hết những muộn phiền, đau khổ. Anh cứ lặng lẽ bao bọc cô như ngày nào mà không hề đòi hỏi, không hề tính toán. Cõi lòng Anh tan nát khi thấy cô buồn, khuôn mặt Anh bừng sáng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi nở trên môi cô. Anh cứ đau cùng cô, buồn cùng cô và vui sướng cùng cô như thể cô chính là cuộc đời Anh vậy.
Nhưng một lần nữa cô lại làm Anh đau khổ. Một ngày chẳng nắng, chẳng mưa, chẳng vui, chẳng buồn, cô gọi Anh đến và thản nhiên nói:
- Cuối tháng em lấy chồng. Anh đến nhé.
Anh ngồi chết lặng vài giây. Rồi Anh hỏi, như không tin vào tai mình:
- Em lấy chồng? Mà lấy ai?
Cô trả lời nhát gừng:
- Lấy ai mà chẳng thế.
- Nhưng ai mới được chứ?
- Long.
Cô trả lời.
- Long? Nhưng em đâu có yêu anh ta?
Cô lặng im không nói. Anh nắm chặt lấy hai bàn tay cô khiến cô đau nhưng cô không rút tay lại, Anh gần như gào lên vì tuyệt vọng:
- Tại sao em lại làm thế chứ? Tại sao?
Cô vẫn ngồi im, mặc cho Anh lắc, giật, lay hai cánh tay cô.
- Em có biết là anh yêu em không? Em có biết là anh yêu em nhiều đến chừng nào không?
- Nhưng em chỉ coi anh như một người bạn thôi.
- Nhưng anh không muốn làm bạn của em! Anh không thể hiểu nổi em. Ngày xưa em chọn Tuấn vì em yêu Tuấn. Còn Long, em đâu có yêu Long? Vậy vì sao lại là Long mà không phải là anh? Long hay anh thì có khác gì đâu? Bởi vì đằng nào thì em cũng có yêu đâu?
Cô ngồi như hoá đá, mặc cho Anh chút xuống cô hàng trăm câu hỏi Tại sao? Đôi khi, người ta bước vào hôn nhân như một người mắc chứng mộng du, đến một lúc giật mình tỉnh ra, họ thấy mình đang đi trên một sợi dây căng trên mái nhà, họ muốn tụt xuống nhưng không thể, thế là họ đành phải nhắm mắt đi tiếp. Cô nghĩ mình bây giờ thật giống như vậy. Cô không yêu Long mà chỉ thương Long, anh ấy thật thà đến ngây ngô và yêu cô đến khờ dại. Thế rồi trong một lúc mủi lòng, cô đã chót gật đầu đồng ý, một cái gật đầu vô trách nhiệm để đến bây giờ cô tự thấy mình phải có trách nhiệm với nó.
Buổi tối trước ngày cưới cô, Anh đến. Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn cô đau khổ và ngồi thu mình trên chiếc ghế. Ba, mẹ cô biết ý đã ngầm ra hiệu cho mọi người tránh đi nơi khác. Cô ngồi lặng lẽ bên Anh, muốn tìm lời an ủi Anh nhưng cổ họng cô nghẹn đắng, cô chỉ sợ nếu cô nói một câu thôi, cả cô và Anh sẽ oà khóc mất. Đến mười giờ Anh về vì mọi người không thể chờ lâu hơn đã quay trở về nhà. Anh tránh không nhìn cô và nói:
-Anh về. Chúc em hạnh phúc!
Nhìn cái dáng đi như muốn đổ gục xuống của Anh, cô bỗng oà lên khóc nức nở. Khóc cho một thời con gái hay khóc cho một mối tình? Không ai biết cả. Ngày mai cô lấy chồng. Ngày mai……
Ngày mai. Cái ngày cô lên xe hoa ấy, Anh không đến. Trước khi bước lên xe hoa, cố ghìm hai dòng lệ cứ chực tuôn chào, chào ba, mẹ xong, cô cố tìm trong đám đông hình bóng của Anh, nhưng không thấy
Những ngày sau đó, cô dồn hết tâm trí, tình cảm của mình vào công việc gia đình để không còn thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, và cũng để quên đi hết những chuyện xưa. Nhưng dù cô làm gì, ở đâu, Anh vẫn luôn dõi theo cô. Và chỉ cần cô gọi, Anh lại sẵn sàng đến, như ngày nào. Chỉ cần cô gọi! Cứ như vậy, Anh lại lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời cô mà không đòi hỏi. Như ngày nào. Mỗi khi cô buồn, cô đau khổ Anh lại là người để cô chút hết tâm sự. Mỗi khi cô cảm thấy cô đơn, Anh lại là người cảm nhận được đầu tiên. Anh luôn hiểu những điều cô nghĩ. Dường như trời sinh Anh ra là để cho cô, vì cô. Nhiều lần cô giục Anh lấy vợ vì mẹ chỉ có mình Anh là con trai, Anh chỉ cười buồn rồi bảo:
-Anh sẽ lấy vợ chứ nhưng chưa phải bây giờ.
-Vậy đến bao giờ thì anh mới lấy?
Anh nhìn xa xôi, ánh mắt như có sương có khói giăng mờ.
Mấy lần mẹ Anh ốm, cô đến thăm, bà nhìn cô rồi khẽ thở dài, bà bảo:
- Con xem có ai giới thiệu cho anh nó một đứa, chứ bác già rồi, chẳng sống được mấy nữa.
Anh nhìn cô với đôi mắt đầy đau khổ. Còn cô, cô nghẹn đắng, không biết nói gì.
Vậy mà giờ đây Anh sắp cưới vợ. Vợ Anh hơn Anh hai tuổi, đã có một đứa con riêng với người chồng trước. Nghe nói, chị rất giầu, lấy nhau xong họ sẽ dọn về sống ở nhà chị ấy. Lúc đưa thiệp cho cô, Anh như kẻ có lỗi. Anh bảo cô:
- Em nói gì với anh đi. Em nói thế nào anh sẽ nghe theo như thế.
Cô nhìn thẳng vào mắt Anh khẽ nói:
- Em thành tâm chúc anh hạnh phúc.
Anh đau đớn nhìn cô rồi chào cô ra về.
Vậy mà ngày hôm nay cưới Anh, cô lại không đủ can đảm để đến chúc mừng Anh. Cô viện cớ nhà có đám cưới cháu để gửi qùa mừng cho Anh, còn mình thì trốn đến quán cafe này để ngồi nhâm nhi nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim cô và thầm đếm thời gian chậm chạp rơi như những giọt cafe đang tí tách rơi trong chiếc ly. Giờ này chắc Anh đang tay trong tay với người vợ đi nhận sự chúc mừng của mọi người.
Phải chăng cô yêu Anh? Không. Cô đã nói là cô không yêu Anh rồi mà. Hay là cô đã quen với sự hiện hữu của Anh bên cô suốt chừng ấy năm? Uh, cũng có thể. Nhưng thế thì sao cô lại đau đớn thế này?
Anh,Em Đã Sai ...Những giọt nước mắt đã rơi,Giọt nước mắt đã quá muộn màng.
… Ngày ấy, cô và Anh cùng học trường múa, nhưng Anh lớn hơn cô một tuổi nên thường tỏ ra đàn anh, luôn bao bọc cô. Anh và cô đã từng chia nhau từng nắm xôi sau những buổi đi tập về hay củ khoai mẹ anh gói cho mang theo. Anh đã từng đứng co ro trong cái lạnh từ Bờ Hồ thổi vào ở bến tàu điện để đón cô những khi cô đến lớp học. Anh cũng đã từng xuýt xoa khi cô tập nhiều đến nỗi các đầu ngón chân bị sưng phồng lên. Và Anh cũng đã từng cùng cô tha thẩn dạo bước quanh Bờ Hồ những chiều hè lộng gió. Ngày ấy, hai đứa thích thú cười vang khi Anh ném thia lia một mảnh sành lướt trên mặt hồ. Cứ như vậy, Anh đã cùng tuổi thơ cô lớn lên. Và cô thì cứ vô tư đón nhận tất cả những sự chăm sóc của Anh mà không hề biết rằng, đã bao lần Anh nhìn cô tha thiết rồi bất chợt luống cuống quay đi khi cô quay lại hay những lần Anh vô cớ giận hờn khi có chàng trai nào đó thân mật trò chuyên cùng cô.
Rồi cô đành bỏ dở niềm đam mê nghệ thuật của mình để thi vào trường sư phạm, vì theo như ba mẹ cô nói, đó là nghề ‘’Xướng ca vô loài’’, còn Anh vẫn tiếp tục học lên. Hai đứa không còn nhiều thời gian ở bên nhau nữa, Anh không còn được ở bên để chăm sóc cho cô nhiều nữa và thế là cô mỗi ngày một rời xa Anh hơn. Những năm học múa với chế độ tập luyện khắc nghiệt đã tạo cho cô một thân hình tuyệt đẹp, cộng với khuôn mặt hơi tây, xinh đẹp, quyến rũ, cô đã trở thành một vệ tinh lấp lánh với bao chàng trai si tình vây quanh. Nhưng trái tim kiêu hãnh của cô chưa có chủ nhân, nó chưa từng run rẩy, loạn nhịp vì ai. Cô cứ thản nhiên đón nhận tất cả nhưng tấm lòng si ấy như đó là điều tự nhiên mà cô được hưởng. Và vô tình, cô làm tan nát bao trái tim son trẻ, trong đó có Anh.
Thế rồi điều gì phảI đến cũng đến, cô đã gặp Tuấn, người đàn ông của đời cô. Người đã mang lại cho cô một trang mới của cuộc đời, người đã làm cho cô biết thế nào hạnh phúc, và cũng là người làm cho cô biết thế nào là đau khổ. Tuấn đã bị “tiếng sét ái tình” đánh trúng ngay từ lần đầu gặp cô. Tuấn bỏ ra bao nhiêu buổi chiều lẽo đẽo theo chân cô trên đường cô đi học về, nghĩ ra bao nhiêu câu chuyện, trò đùa để kiếm tìm một nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cô. Tuấn đã phải cất công đi tìm biết bao lần để làm vừa lòng những ý thích ngông cuồng, dở hơi của cô mà mục đích chỉ là để anh phải nản lòng, phải bỏ cuộc. Rồi mỗi ngày một chút, cô nhận ra đằng sau khát vọng chinh phục của Tuấn là một tình yêu thực sự mà cô hằng mong mỏi, là một tâm hồn bao dung, chân thành. Cô đã chấp nhận và đến với Tuấn với tất cả tình yêu đầu trong trắng. Cô và Tuấn đã có những tháng ngày tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Cô và Tuấn đã có những giờ phút say đắm, phiêu bồng trong mộng ảo tình yêu.
Cô đã quên bẵng mất Anh cùng những tháng ngày thơ dại. Nhưng Anh vẫn không quên cô, không thể quên được cô. Anh vẫn luôn luôn dõi theo cô, canh chừng cho cô, sợ rồi lỡ ai đó vô tình làm cô đau.Thế rồi cái điều Anh lo sợ ấy cũng tới. Tuấn đã không giữ được cô cho đến hết cuộc đời mình như anh đã từng nói. Tuấn đã không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình, anh làm trái tim cô tổn thương… mà một trái tim kiêu hãnh như cô thì không bao giờ chấp nhận sự nửa vời trong tình yêu. Cô chủ động nói lời chia tay trong một chiều cuối thu đầy giông gió, báo hiệu một mùa đông giá rét, tái tê như tâm hồn cô những ngày sau đó.Cô thực sự suy sụp, tan nát và hoài nghi vào cuộc đời sau sự đổ vỡ của mối tình đầu. Khi đó, Anh lại đến bên cô, là bến bờ bình yên cho cô tránh bão, là bờ vai bao dung cho cô gục đầu vào để chút hết những muộn phiền, đau khổ. Anh cứ lặng lẽ bao bọc cô như ngày nào mà không hề đòi hỏi, không hề tính toán. Cõi lòng Anh tan nát khi thấy cô buồn, khuôn mặt Anh bừng sáng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi nở trên môi cô. Anh cứ đau cùng cô, buồn cùng cô và vui sướng cùng cô như thể cô chính là cuộc đời Anh vậy.
Nhưng một lần nữa cô lại làm Anh đau khổ. Một ngày chẳng nắng, chẳng mưa, chẳng vui, chẳng buồn, cô gọi Anh đến và thản nhiên nói:
- Cuối tháng em lấy chồng. Anh đến nhé.
Anh ngồi chết lặng vài giây. Rồi Anh hỏi, như không tin vào tai mình:
- Em lấy chồng? Mà lấy ai?
Cô trả lời nhát gừng:
- Lấy ai mà chẳng thế.
- Nhưng ai mới được chứ?
- Long.
Cô trả lời.
- Long? Nhưng em đâu có yêu anh ta?
Cô lặng im không nói. Anh nắm chặt lấy hai bàn tay cô khiến cô đau nhưng cô không rút tay lại, Anh gần như gào lên vì tuyệt vọng:
- Tại sao em lại làm thế chứ? Tại sao?
Cô vẫn ngồi im, mặc cho Anh lắc, giật, lay hai cánh tay cô.
- Em có biết là anh yêu em không? Em có biết là anh yêu em nhiều đến chừng nào không?
- Nhưng em chỉ coi anh như một người bạn thôi.
- Nhưng anh không muốn làm bạn của em! Anh không thể hiểu nổi em. Ngày xưa em chọn Tuấn vì em yêu Tuấn. Còn Long, em đâu có yêu Long? Vậy vì sao lại là Long mà không phải là anh? Long hay anh thì có khác gì đâu? Bởi vì đằng nào thì em cũng có yêu đâu?
Cô ngồi như hoá đá, mặc cho Anh chút xuống cô hàng trăm câu hỏi Tại sao? Đôi khi, người ta bước vào hôn nhân như một người mắc chứng mộng du, đến một lúc giật mình tỉnh ra, họ thấy mình đang đi trên một sợi dây căng trên mái nhà, họ muốn tụt xuống nhưng không thể, thế là họ đành phải nhắm mắt đi tiếp. Cô nghĩ mình bây giờ thật giống như vậy. Cô không yêu Long mà chỉ thương Long, anh ấy thật thà đến ngây ngô và yêu cô đến khờ dại. Thế rồi trong một lúc mủi lòng, cô đã chót gật đầu đồng ý, một cái gật đầu vô trách nhiệm để đến bây giờ cô tự thấy mình phải có trách nhiệm với nó.
Buổi tối trước ngày cưới cô, Anh đến. Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn cô đau khổ và ngồi thu mình trên chiếc ghế. Ba, mẹ cô biết ý đã ngầm ra hiệu cho mọi người tránh đi nơi khác. Cô ngồi lặng lẽ bên Anh, muốn tìm lời an ủi Anh nhưng cổ họng cô nghẹn đắng, cô chỉ sợ nếu cô nói một câu thôi, cả cô và Anh sẽ oà khóc mất. Đến mười giờ Anh về vì mọi người không thể chờ lâu hơn đã quay trở về nhà. Anh tránh không nhìn cô và nói:
-Anh về. Chúc em hạnh phúc!
Nhìn cái dáng đi như muốn đổ gục xuống của Anh, cô bỗng oà lên khóc nức nở. Khóc cho một thời con gái hay khóc cho một mối tình? Không ai biết cả. Ngày mai cô lấy chồng. Ngày mai……
Ngày mai. Cái ngày cô lên xe hoa ấy, Anh không đến. Trước khi bước lên xe hoa, cố ghìm hai dòng lệ cứ chực tuôn chào, chào ba, mẹ xong, cô cố tìm trong đám đông hình bóng của Anh, nhưng không thấy
Những ngày sau đó, cô dồn hết tâm trí, tình cảm của mình vào công việc gia đình để không còn thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, và cũng để quên đi hết những chuyện xưa. Nhưng dù cô làm gì, ở đâu, Anh vẫn luôn dõi theo cô. Và chỉ cần cô gọi, Anh lại sẵn sàng đến, như ngày nào. Chỉ cần cô gọi! Cứ như vậy, Anh lại lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời cô mà không đòi hỏi. Như ngày nào. Mỗi khi cô buồn, cô đau khổ Anh lại là người để cô chút hết tâm sự. Mỗi khi cô cảm thấy cô đơn, Anh lại là người cảm nhận được đầu tiên. Anh luôn hiểu những điều cô nghĩ. Dường như trời sinh Anh ra là để cho cô, vì cô. Nhiều lần cô giục Anh lấy vợ vì mẹ chỉ có mình Anh là con trai, Anh chỉ cười buồn rồi bảo:
-Anh sẽ lấy vợ chứ nhưng chưa phải bây giờ.
-Vậy đến bao giờ thì anh mới lấy?
Anh nhìn xa xôi, ánh mắt như có sương có khói giăng mờ.
Mấy lần mẹ Anh ốm, cô đến thăm, bà nhìn cô rồi khẽ thở dài, bà bảo:
- Con xem có ai giới thiệu cho anh nó một đứa, chứ bác già rồi, chẳng sống được mấy nữa.
Anh nhìn cô với đôi mắt đầy đau khổ. Còn cô, cô nghẹn đắng, không biết nói gì.
Vậy mà giờ đây Anh sắp cưới vợ. Vợ Anh hơn Anh hai tuổi, đã có một đứa con riêng với người chồng trước. Nghe nói, chị rất giầu, lấy nhau xong họ sẽ dọn về sống ở nhà chị ấy. Lúc đưa thiệp cho cô, Anh như kẻ có lỗi. Anh bảo cô:
- Em nói gì với anh đi. Em nói thế nào anh sẽ nghe theo như thế.
Cô nhìn thẳng vào mắt Anh khẽ nói:
- Em thành tâm chúc anh hạnh phúc.
Anh đau đớn nhìn cô rồi chào cô ra về.
Vậy mà ngày hôm nay cưới Anh, cô lại không đủ can đảm để đến chúc mừng Anh. Cô viện cớ nhà có đám cưới cháu để gửi qùa mừng cho Anh, còn mình thì trốn đến quán cafe này để ngồi nhâm nhi nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim cô và thầm đếm thời gian chậm chạp rơi như những giọt cafe đang tí tách rơi trong chiếc ly. Giờ này chắc Anh đang tay trong tay với người vợ đi nhận sự chúc mừng của mọi người.
Phải chăng cô yêu Anh? Không. Cô đã nói là cô không yêu Anh rồi mà. Hay là cô đã quen với sự hiện hữu của Anh bên cô suốt chừng ấy năm? Uh, cũng có thể. Nhưng thế thì sao cô lại đau đớn thế này?
Anh,Em Đã Sai ...Những giọt nước mắt đã rơi,Giọt nước mắt đã quá muộn màng.
0 nhận xét