Tôi không định buông tay em ra đâu, ngốc ạ. Tôi chỉ định cho em nhận ra, ta sẽ đau khổ thế nào khi đánh mất những điều quan trọng nhất. Mỗi khi bờ vai em rung lên, tim tôi lại đau dữ dội, tôi muốn lại gần và lau nước mắt cho em, nhưng tôi đang phải cố kìm giữ để trừng phạt em, kẻ đành hanh đáng ghét.

Cô nàng đỏng đảnh

Tôi là thằng đàn ông vốn rất đa tình, đa tình bẩm sinh. Nghe mẹ tôi kể rằng từ lúc mới lọt lòng, khi bác sỹ nam đến bên cạnh tôi nhắm tịt mắt lại, nhưng nữ y tá đến gần, lập tức tôi cười bí ẩn và hé mắt nhìn vào khe ngực của cô ta. Đấy, hỏi sao khi lớn lên tôi lại không đa tình cơ chứ.

Tôi không nhớ hết đã trải qua bao nhiêu cuộc tình, cũng không nhớ hết bao nhiêu lần thất tình, cũng không biết bao lần tôi tàn nhẫn bấm nút “next” với những cô gái mà tôi đã yêu rồi chán để chuyển sang một cô khác tươi mới hơn. Đôi lúc, tôi bị ăn tát bởi những hành xử tệ bạc, đôi lúc tôi bị thằng đàn ông khác đấm chảy máu mũi vì quơ bồ của người ta. Nhưng tôi không thể dừng lại được, đa tình là bản chất, khiến tôi phụ thuộc vào nó để sống và thấy mình tồn tại trong cuộc sống này.


Thế rồi, tôi gặp cô ta bằng một cách rất giời ơi đất hỡi: add nhầm nick chát. Lời qua tiếng lại chán chê, thỉnh thoảng băm bổ nhau vài câu. Phải nói là cô ta đành hanh hơn các cô gái mà tôi từng gặp, từng yêu. Lời nào cô ta thốt lên cũng chát chúa, ra vẻ ta đây, dạy đời… nói chung tôi chúa ghét lại loại con gái tinh tướng như cô ta.
Bẵng đi một vài năm, chuyện yêu đương của tôi bỗng chốc tẻ nhạt và chán chường. Kinh qua nhiều cuộc tình khiến tôi chẳng còn đâu hứng thú. Tôi bắt đầu tìm cho mình một bến đỗ bình yên. Đối tượng mà tôi trao gửi để “chốt hạ” chính là một em ngoan hiền và xinh đẹp ở công ty. Nhưng em hờ hững với tôi và chơi trò cút bắt khiến tôi sống dở chết dở. Tôi thất tình trầm trọng, và không ai phù hợp hơn, tôi nghĩ đến cô ta, đứa con gái đành hanh dạy đời mà đôi khi nói cũng “chuẩn không cần chỉnh” ấy. Tôi bắt đầu tâm sự với cô ta về chuyện tình tôi, và cảm ơn đức Chúa từ bi, cô ta chịu làm cái thùng nước gạo để tôi trút bầu tâm sự. Thỉnh thoảng cô ta xúi giục tôi vài điều khá .. táng tận lương tâm: “Lừa nó lên giường đi, rồi nó phải cưới”. “Đi xe tông nó gãy chân không thằng nào dám lấy rồi nguyện cưới nó”. “Bỏ nó đi, báu gì, lấy em đây này”. Nói chung kiểu gì cô ta cũng nói được.

Một ngày, cô ta nổi hứng hẹn gặp và bảo xem cái mặt tôi thế nào mà kém cỏi thế. Lần đầu tiên sau bốn năm quen nhau qua .. chát, tôi gặp mặt cô ta, và tuyên bố với cô ta rằng: “Trông em chẳng có chút hấp dẫn nào với anh về mặt giới tính, nhưng tâm hồn thì ok”. Cô ta cũng chẳng thèm đến xỉa gì với lời đá xoáy nặng nề đó, phớt lờ rồi cười tươi như đóa hoa. Phải thừa nhận, cô ta cũng xinh. Nhưng trái tim tôi đang trao cho người khác nên cô ta có xinh đến mấy cũng chỉ để ngắm nhìn mà thôi.

Vì để khỏa lấp nỗi buồn trong cuộc tình, tôi thường xuyên gặp gỡ cô ta hơn. Tôi tâm sự chuyện của tôi, cô ta tâm sự chuyện của cô ta, cũng chẳng là nhiều, nhưng đủ để biết cô ta chưa bao giờ tin tưởng vào đàn ông. Trong mắt cô ta, đàn ông chỉ là lũ rác rưởi, ngu si, tham vọng và bạc tình. Tôi cho rằng vì cô ta quá thông minh, tỉnh táo, luôn đoán trước sự việc cho nên chẳng thằng đàn ông nào có hứng với cô ta, vì thế, cô ta hận đàn ông cũng phải thôi.

Thế rồi, mối quan hệ thân thiết đến nỗi, tôi có thể nói với cô ta về việc tôi thủ dâm suốt hai năm vì không ngủ với cô gái nào. Cô ta thản nhiên nghe xong rồi phán: “Không tốt cho sức khỏe”. Tôi không nghĩ cô ta là bạn gái, chỉ nghĩ cô ta là một thằng.. bạn trai thân thiết của tôi.

Nhưng dường như tôi bắt đầu nhận ra sự phức tạp của mối quan hệ với cô ta. Thỉnh thoảng tôi ngồi bên cạnh ôm vai cô ta kéo dựa vào vai mình rồi cứ thế nói chuyện, cô ta cũng thản nhiên coi đó là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng khi tạm biệt tôi thơm lên trán cô ta, cô ta còn dí thêm một cái để tôi thơm lâu hơn rồi toe toét cười. Nụ cười làm cho mọi muộn phiền trong đời tan rất nhanh. Thỉnh thoảng cô ta lại hờn dỗi khi gọi tôi mà không được…

Một hôm cô ta đột ngột hỏi tôi: “Anh có cho em hôn không, hôn môi ấy”. Tôi bỗng gở mồm nói: “Trong lòng anh vẫn còn người ấy, khi nào hình bóng đó có thể quên đi được, thì nụ hôn dành cho em mới được trọn vẹn”. Cô ta liền nhảy cẫng lên như ngồi vào cái cọc: “Vậy tất cả những gì ta đang có, chỉ là lấp chỗ trống thôi phải không”. Tôi biết tôi lỡ mồm, chỉ muốn tự vả vài cái cho bớt ngu đi, nhưng cô ta đã biến mất dạng. Cô ta vốn là một kẻ ngang bướng đến cực đoan, cô ta sẽ không thèm đến xỉa gì đến cảm giác của người khác đâu.

Mấy ngày liền, cô ta không thèm nghe điện thoại. Cô ta biến mất khỏi cuộc đời tôi nhanh như ma đuổi. Tôi cuống cuồng lên với cảm giác hụt hẫng cùng cực. Tôi đã bao giờ mất cái gì như thế này chưa nhỉ ? tôi thề rằng cảm giác này chưa bao giờ diễn ra. Tôi thấy mỗi ngày trôi qua chỉ là một mảng thời gian chết khi cô ta biến mất. Tôi gào lên, trên bất kể phương tiện nào có thể đập vào mắt cô ta, skype, yahoo, tin nhắn, email..rằng “đồ ranh con láo toét, tôi yêu em”.

Cuối cùng, cô ta cũng xuất hiện và khiến trái tim tôi vỡ òa. Tôi cuống cuồng thừa nhận tôi yêu cô ta, từ rất lâu, chỉ có điều tôi mới nhận ra cho đến khi mất cô ta.

Nhưng muôn đời, cô ta không bao giờ tin tưởng vào đàn ông, nhất là một thằng đàn ông đa tình từ khi mới lọt lòng như tôi. Cô ta không bao giờ dám bộc lộ hết trái tim, cô ta luôn giữ lại một chút gì đó để khi đổ vỡ, cô ta chẳng cần phải đau khổ. Cô ta vênh vang tự hào rằng, cô ta chịu đựng nỗi đau rất giỏi, nhưng sao chẳng bao giờ thấy cô ta tự hào vì biết yêu thương nhỉ ? Khốn thay, cô ta nghi ngờ chính cả thứ hạnh phúc mà cô ta đang tận hưởng. Rồi một lần tôi hơi lơ là do bận rộn, cô ta lập tức nói lời chia tay. Tôi lại cuống lên tìm cô ta quay trở lại. Lần thứ hai, cô ta bỏ đi vì lý do hết sức ngu si: “Nhớ nhung làm em phát mệt”. Tôi yêu cô ta đến cháy lòng nhưng cũng mệt mỏi vì cô ta quá đỏng đảnh, bướng bình và bất cần. Yêu cô ta, tôi hạnh phúc vô bờ, nhưng yêu cô ta, tôi cũng khổ sở vô cùng. Tôi bắt đầu thấy đuối sức với việc phải cố làm cho cô ta thấy tôi yêu cô ta đến thế nào.

Lần thứ ba, cô ta giận dỗi rồi nói lời chia tay khi tôi gặp một sự cố trong công việc, tôi phải dành tất cả thời gian để giải quyết. Tôi mệt mỏi đến nỗi không buồn níu kéo lại. Nếu cô ta muốn bỏ đi, thì dù tôi có níu đến ngàn lần cũng không thể giữ cô ta ở lại bên mình. Tôi lao vào những cuộc nhậu suốt một tuần, tìm quên trong cảm giác sầu khổ. Chắc cô ta đang ở đâu đó mà cười cợt, mà vênh vang trước nỗi khổ của tôi. Ừ, thì thôi, chẳng qua vì cô ta chưa đủ yêu tôi đấy thôi, níu kéo mà làm gì.

Thời gian chậm trôi đi, từng giờ từng phút tôi cố kìm lòng đừng tìm cô ta nữa, rồi nỗi đau cũng sẽ phải nguôi ngoai. Bỗng đùng một cái, cô ta gọi điện như kiểu trời sắp sập xuống chân, báo tôi phải đến ngay lập tức kẻo không kịp. Tôi tưởng cô ta có chuyện gì hoặc sắp phải đi xa, tôi cuống cuồng chạy đến. Cô ta ngồi trước tôi, ánh mắt lạ lẫm, nụ cười buồn trên môi.

Tôi cố giữ thái độ lạnh lùng: “Có chuyện gì em nói đi, anh đang rất bận”. Cô ta đưa cho tôi một tờ giấy A4, những ngón tay nhỏ hơi run. Tôi đón nhận thái độ đó bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi đọc bức thư, không thể hiện điều gì trên khuôn mặt dửng dưng.

“Hôm nay, em có chuyện quan trọng cần nói với anh, nó quan trọng đến mức em không thể nói qua điện thoại, cũng không thể gửi qua tin nhắn hay email, và thậm chí, cũng không thể dùng lời nói mà nói trực tiếp được. Nói chung, chỉ có một cách duy nhất là viết cho anh một bức thư tình và ngồi trước anh, đảm bảo một điều rằng anh đã đọc hết nó. Nếu không thà anh giết em đi còn hơn.
Có lẽ căn bệnh đã trở nên trầm trọng quá những dự đoán của em, căn bệnh lan truyền nhanh đến chóng mặt, khiến em luôn có cảm giác không thể thở nổi, khiến em có cảm giác như sắp chết, khiến em có cảm giác như mọi sự việc chung quanh sắp rời em mà đi, giống như khi anh dùng chương trình photoshop chuyển một bức ảnh từ mầu sắc sang đen trắng.
Nghiêm trọng quá phải không ? thật sự là rất nghiêm trọng. Bởi vì nhưng lý do sau:
Em đã làm gì cuộc sống của em thế này ? em đã làm gì tình cảm của em thế này, em đã làm gì trái tim em thế này ? một câu trả lời cho tất cả, đó chính là sự hèn nhát
Tại sao em không thể gào lên rằng, em nhớ anh, em cần anh, thậm chí, là .. em muốn anh.
Tại sao em không thể yêu như cô bạn của mình đã yêu, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ để người mình yêu biết cô ấy yêu anh ta thế nao.
Tại sao em không thể như anh, bộc lộ hết bản thân mình mặc cho người khác nghĩ mình hèn nhát để được say đắm hay đau khổ trong tình yêu ?
Bởi vì em hèn nhát đến mức không dám yêu đến tận cùng, không dám đau khổ đến tận cùng. Em hèn nhát đến nỗi luôn giữ cho mình ở một trạng thái cân bằng, hèn nhát đến nỗi bỏ chạy chỉ vì sợ chết chìm trong khi mới nhúng một chân xuống nước, hèn nhát đến nỗi chạy trốn trái tim hèn nhát của mình…và hơn hết em hèn nhát đến mức bỏ đi ngay lúc anh cần em nhất.
Ngàn lời xin lỗi chắc vẫn còn chưa đủ với những gì em đã làm với anh và với chính mình. Nếu em không thể giữ anh ở lại bên em lần nữa, em hứa sẽ để anh ra đi, nhưng em cũng sẽ lại tán tỉnh và yêu anh từ đầu, ngay bây giờ.
Anh vẫn đang đọc bức thư tình, và em đang ngồi nhìn anh với tất cả yêu thương, với tất cả nhớ nhung, với tất cả sự hoang mang, với tất cả tình yêu em dành cho anh. Có thể dùng lời nào để nói về nó nhỉ, “Em yêu anh rất nhiều”, liệu có đủ không ?
Nếu còn yêu em, hãy nắm lấy tay em. Nếu không còn yêu em, xin anh….đừng nói thêm điều gì hết, hãy đứng dậy và ra đi”.

Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ đứng dậy. Đi qua cái ghế cô ta ngồi, tôi liếc qua đôi vai nhỏ run run, cô ta úp mặt vào bàn tay, bật khóc. Đáng đời, con ranh láo toét, cô phải mất đi cái gì đó cô mới biết giá trị của nó chứ. Cô huênh hoang tự mãn vì chẳng bao giờ mất kiểm soát trong tình yêu. Cô coi tình cảm là cái thứ gì vậy? phải chăng nó là thứ để cho cô có thể điều khiển được và cô dùng nó như một thứ vũ khí để làm tổn thương người khác ? Tôi hả hê, tôi nhếch miệng cười nhạt, tôi tiến một bước chân ra phía sau cái ghế rồi sẽ đi thẳng…

Nhưng sự thật lại khiến các bạn thất vọng muôn phần, vì nó không như vẻ bề ngoài ấy..

Sự thật là khi em gọi đến, tim tôi như ngừng thở, và khi đọc bức thư tình, mỗi dòng em viết khiến trái tim tôi đau nhói. Những ngày qua em đã khổ sở thế này sao ? Cuối cùng em cũng phải thừa nhận sự yếu đuối trong tình yêu, cuối cùng em cũng phải thừa nhận em yêu tôi nhiều thế nào, cuối cùng em thừa nhận, đau khổ luôn là một phần của tình yêu.

Em có biết, kể cả hôm nay em không ngồi đây trước tôi và run run chờ quyết định của tôi như chờ vị quan tòa phán xét, kể cả em không viết bất cứ bức thư tình ngớ ngẩn nào, kể cả em im lặng thì tôi cũng không định buông tay em đâu.

Em biết không, em ngốc đến mức cứ phải gồng mình lên để chống trọi với trái tim mình, em ngốc đến mức không tin tưởng vào tình yêu sau một lần vấp ngã. Em ngốc đến mức khờ dại, đến đau đớn trái tim tôi.

Tôi không định buông tay em ra đâu, ngốc ạ. Tôi chỉ định cho em nhận ra, ta sẽ đau khổ thế nào khi đánh mất những điều quan trọng nhất. Mỗi khi bờ vai em rung lên, tim tôi lại đau dữ dội, tôi muốn lại gần và lau nước mắt cho em, nhưng tôi đang phải cố kìm giữ để trừng phạt em, kẻ đành hanh đáng ghét.

Bỗng em hốt hoảng quay lại, thấy tôi đứng ngay phía sau em, nhìn em da diết. Em vẫn bướng bỉnh, vội lau nước mắt, quát lên: “Sao anh không đi đi, định đứng xem tuồng vui à”. Tôi kéo em đứng dậy rồi ghì chặt em vào ngực mình. Em vùng vẫy: “Em không cần sự thương hại”. Tôi bảo em: ” Con ranh, im nào, giờ vẫn còn tinh tướng”. Tôi nhớ em quá, chắc tôi vỡ tim mất thôi. “Đừng bao giờ buông tay anh ra nữa, biết không ?”. Em gật gật đầu, nước mắt thấm đẫm trên ngực áo tôi, những giọt nước mắt ấm áp.
Sự thật là… chúng ta trốn vì muốn được tìm thấy. Chúng ta bỏ đi vì muốn biết ai sẽ theo mình. Chúng ta khóc để xem ai sẽ lau đi giọt lệ. Và chúng ta để trái tim tan vỡ vì muốn thấy ai sẽ đến và chữa lành trái tim ta.

Facebook Google twitter
Từ khóa:
Cùng Chuyên Mục
Blogger Comments
Facebook Comments

Tin Tức Online
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Chia Sẻ
Xem Thêm Tất Cả »
Game - Ứng Dụng Hay Tháng 8
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Thư Giản
Xem Thêm Tất Cả »
Bài Viết Ngẫu Nhiên
Copyright © 2016 - All Rights Reserved
Template by Bùi Đạt - Powered by Blogger | SiteMap