- Lúc: 09:51
Khi tôi còn nhỏ, tức là cái thời chỉ thích được ngủ với bố mẹ vì có thể tránh được những con ma tóc dài đến trong những giấc mơ đêm hay trong tượng tưởng khi nhìn ra khung cửa sổ tối mịt, mỗi giấc mơ thoáng đến rồi thoáng đi như một làn gió. Tôi rất thích được mẹ cầm tay nắn nắn những đốt ngón tay nhỏ xíu.
***
Không biết lý do tại sao nhưng mỗi khi được chạm vào đôi bàn tay mẹ, một hơi ấm nhẹ nhàng qua đôi bàn tay của mẹ đến với trái tim và trí tưởng tượng non nớt của tôi để bảo vệ tôi khỏi những con ma đang rình rập trong bóng tối mỗi đêm ở đâu đó trong góc nhà, nâng tôi lên để bỗng chốc tôi trở thành nàng công chúa xinh xắn, rực rỡ trong bộ váy lung linh với chiếc vương miện long lánh để lạc vào xứ sở thần tiên, hơi ấm ấy như một cánh đồng trải dài bất tận xanh mươn mướt giữa một bầu trời rực nắng, có bướm, có chim, có muôn ngàn hoa đang khoe sắc để tôi có thể chạy tung tăng trên đó và mỗi khi mùa đông đến tôi lại nắm chặt bàn tay ấy hơn, nhích gần hơn vào người mẹ để nghe tiếng gió lạnh lẽo ngoài khung cửa sổ kia rít lên từng hồi như đang vô cùng tức giận vì không thể đem cái lạnh buốt ấy chạm vào người tôi. Mẹ lúc ấy còn trẻ lắm - những đốt ngón tay trắng trẻo căng tràn sức sống...
Nhà tôi làm nông nghiệp, không giống với hầu hết những vùng quê khác, con người ta bận rộn với những ruộng lúa bao la thì nhà tôi bận rộn với những cánh đồng chè mênh mông, trải dài quanh những chân núi sừng sững. Nói là khác thế thôi chứ chỉ khác nhau mỗi loại cây trồng, còn cái nghiệp nhà nông quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì ở đâu cũng như nhau cả. Bàn tay mẹ lúc ấy trắng trẻo, hồng hào lắm nhưng cũng không chống đỡ nổi cái nắng, cái gió ở vùng cao nguyên mà đến tận bây giờ người ta vẫn bảo rằng chỗ tôi là vùng "rừng thiêng nước độc" dù đã trở thành điểm du lịch cũng khá nổi tiếng. Tôi thì chằng quan tâm chuyện đó lắm nhưng tôi chỉ không thích mảnh đất này đã làm đôi tay mẹ tôi chai sạn đi vì khi ấy nắn tay mẹ cứ ran rát thật không thích chút nào!
Chè thu hoạch thành nhiều vụ hết lứa chè này lại đến lứa khác chứ không như lúa chỉ vài vụ là lại thất nghiệp. Nhà tôi nhiều chè lắm, nhưng hầu như chỉ có một mình mẹ cáng đáng tất cả vì chồng mẹ- bố tôi quanh năm triền mien trong những cơn say, cuộc sống đã là thật hạnh phúc với mẹ con tôi khi bố không đập phá chửi bới đánh đập mỗi khi trở về sau những cuộc vui nhậu nhẹt hay những ván cờ bạc thâu đếm suốt sang. Những lúc ấy tôi chỉ thấy mẹ quay đi và không ngăn kịp những giọt nước mặt rơi vội trên má. Những lúc như vậy tôi chỉ biết ngước lên nhìn những giọt nước mắt đau đớn vì tủi nhục kia chảy ra từ khoé mắt mẹ và rồi tôi lại đến nắm thật chặt bàn tay mẹ. Tôi không biết tại sao tôi lại làm thế, chỉ hy vọng rằng có bàn tay nhỏ bé của tôi mẹ sẽ bớt rơi nước mắt.
Nhiều lúc nắm bàn tay mẹ rất có lợi, những lúc mẹ đi đâu không cho tôi đi cùng, sau một hồi đòi mẹ nằng nặc không được tôi đành dùng chiêu cuối cùng là chạy theo và nắm thật chặt lấy bàn tay mẹ, thế là thế là mẹ lại mềm lòng và cho tôi đi , mặc dù với mẹ tất nhiên đó chẳng phải chuyến đi chơi gì, đôi khi chỉ là đi mượn cái nọ vay cái kia của hàng xóm, hay ra thăm cánh đồng chè đã hái được chưa, có chỗ nào sâu bệnh không, nhưng với tôi ra khỏi nhà là cả một thế giới đầy thú vị và biết bao điều để khám phá! Những lúc tôi không chịu trông nhà mà bỏ ra ngoài chơi, hay mẹ sai tôi quét nhà mà tôi chạy sang nhà đứa bạn nhà kế bên chơi lò cò, mẹ vô cùng tức giận, đôi lúc cầm roi định đánh tôi, những lúc ấy tôi chỉ ôm chầm lấy chân mẹ và cầm chặt vào đôi bàn tay ấy, và nhắm tịt mắt lại, mẹ chỉ thở dài và cơn giận của mẹ lại tiêu tan! Mặc dù đôi lúc quá tức giận chiêu thức này của tôi cũng không được hiệu quả cho lắm!
Càng ngày đôi bàn tay của mẹ càng gầy gò càng thô ráp dần đặc biệt là khoảng thời gian bố tôi nhất mực đòi đi buôn bán trâu bò gì đó rồi sau chừng ấy thời gian buôn bán, bố đem theo một gánh nợ lớn cho gia đình, những đốt ngón tay phình ra thô ráp để chịu đựng sức nặng của công việc cũng như sức nặng của gánh nợ lớn thêm bội phần mà bố tôi mang đến cho mẹ, làn da trắng ngày nào giờ đây đã nhường chỗ cho một màu nâu xám xịt trần trụi những vết xước xát, vết thương chằng chịt, những ngón tay căng mịn trở nên nứt nẻ nhuốm thêm một màu đen thẫm như một cái vực sâu ở giữa sa mạc đang cạn kiệt vì nước, những móng tay đen sì vì nhựa chè và bùn đất trông như trực long ra khỏi ngón tay ngay khi có cơ hội. Lúc ấy tôi không biết tại sao tay mẹ lại bị như vậy, tôi chỉ vô tâm nghĩ rằng người lớn đi làm thì chắc ai cũng bị như vậy cả, mãi cho đến sau này khi tôi đủ lớn để giúp mẹ công việc đồng áng, tôi mới được trải nghiệm cái cảm giác được sở hữu những vết nứt đau đớn ấy , dưới sức oằn của những búp chè trông có vẻ mơn mởn , giòn tay chỉ cần chạm nhẹ là đứt thì thực ra là cả một kỹ thuật điêu luyện để có thể đốn ngã được tất cả bọn chúng một cách sạch sẽ, mới chỉ có vài tuần dầm mưa dãi nắng để công phá những búp chè cứ sừng sững thách đấu người công nhân, người tôi đã đau ê ẩm bởi đeo vác quá nặng cùng với những vết sâu róm, rệp, bọ lẹt ... loang lổ khắp người nhưng đau đớn hơn cả vẫn là đôi bàn tay, nứt ngứa và đặc biệt sưng vù lên mỗi khi trời mưa . Đấy là tôi chỉ giúp mẹ những tháng ngày nghỉ hè, còn mẹ tôi cả cuộc đời gắn chặt với đồng chè và những giọt nước mắt cực khổ, tôi không biết tôi có thể kiên cường như mẹ được không và những lúc ấy những lời thủ thỉ của mẹ rằng tôi phải cố gắng học hành, rằng mẹ sẵn sàng chịu đủ mọi khổ cực chỉ mong tôi nên người, chỉ mong tôi có một cuộc đời sung sướng hơn tốt đẹp hơn, để thoát khỏi cuộc đời vất vả như mẹ là những vết dao khắc vào trong ruột gan, trong tâm khảm tôi mà suốt cuộc đời này tôi không thể nào quên! Những câu nói được viết bằng một thứ mực không bao giờ phai - những giọt nước mắt! khi ấy, tôi chỉ ước mình có một sức mạnh thật phi thường như anh chàng Hecquyn trong bộ phim hoạt hình mới chiếu để đập tan đi tất cả đớn đau và khổ cực mẹ tôi phải chịu đựng để mẹ không phải rơi thêm giọt nước mắt nào nữa, để cuộc sống của mẹ bớt đi những cơn mưa xám xịt và thêm vào đó là những ánh bình minh tươi sáng, để mẹ con tôi luôn tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười!
Cũng kể từ những lúc ấy tôi cố tâm học hành để cố gắng thoát khỏi nỗi nghèo khó cứ bủa vây quanh cuộc sống chúng tôi và hơn hết là để tôi có thể đủ sức để chặt tan xiềng xích gắn mẹ vào những nỗi khổ. Bài vở miệt mài khiến tôi dần trở nên vô tâm, tôi không còn nhiều thời gian để giúp đỡ mẹ và tôi cũng chẳng để ý tới công việc của gia đình chứ chẳng nói gì đến việc xa xỉ và nghe có vẻ ướt át là nắm bàn tay mẹ... thế rồi tôi đỗ đại học và phải rời xa gia đình, những ngày đầu nơi đất khách quê người khiến tôi như bị ném vào một thế giới khác, không phải một thế giới sống của tôi với những cánh đồng chè bất tận với những buổi rong ruổi khắp ngọn đồi này đến những khu rừng khác, với tiếng gà gáy cục tác mỗi sáng sớm, không còn lượn lờ bên những hàng hoè rì rào trong gió, không còn những buổi chiều đi ăn trộm mận cùng lũ bạn tinh quái sau mỗi buổi học và đặc biệt không có mẹ ở bên! Măc dù không phải đứa mít ướt nhưng mỗi đêm ngủ , mơ về cái chốn mà người ta cứ bảo là rừng thiêng nước độc kia ,mơ về gia đình, nước mắt tôi cứ trào ra, ướt hết cả gối, ngay cả trong những giấc mơ những giọt nước mắt cứ chan đầy!
Dịp nghỉ lễ đầu tiên, tôi chạy ra ngay bến xe, khi vừa được nghỉ học để về thật nhanh với quê hương, với mẹ. Những ngày trở về, tôi bám chặt lấy mẹ, đếm nằm tôi sán chặt vào mẹ và nắm lấy bàn tay mẹ. Tôi bất chợt bàng hoàng khi tay mẹ giờ đây gầy đi một cách ghê gớm, cả bàn tay mẹ giờ trông giống với bộ xương tay bằng nhựa mà người ta vẫn dùng để chỉ cho học sinh khi học bài về cơ thể người, chỉ khác là nó không phải màu trắng thôi, bọc trên đôi tay gầy gầy ấy là làn da đã bị già hoá đi rất nhiều, làn da giống y như làn da của bà tôi khi bà rời quê lên chỗ tôi giúp bố mẹ tôi đưa đón chúng tôi đi học , làn da mỏng dính khô khốc mà hồi bé chúng tôi vẫn bảo là cái túi bóng vì nó cũng mỏng dính và khô không khốc như thế! Tôi bàng hoàng vì thời gian sao trôi quá nhanh, mẹ tôi đã già thế rồi ư? Tôi đã trường thành rồi sao? Những trận đánh đòn của bố, những ngày tháng gian nan vất vả với ruộng đồng, những ngày tháng rong ruổi cùng anh tôi đi thả diều, câu cá trộm... tất cả như mới hôm qua thôi, không! như vừa mới xảy ra thôi mà đã bao nhiêu năm trôi qua rồi sao? Tôi rùng mình nghĩ tới ngày nào đó, tôi sẽ phải rời xa mẹ!!!! Mà chỉ nghĩ tới thôi tôi thấy ớn lạnh và không muốn nghĩ tiếp nữa, không! Mẹ sẽ không bao giờ rời xa tôi, tôi không cần biết quy luật của cuộc đời thế nào, nhưng tôi không muốn tin vào điều đó. Dù sao thì tôi vẫn đang cố gắng để cái ngày mà tôi có thể trưởng thành, để tôi có thể luôn luôn là niềm tự hào của mẹ, để cuộc đời mẹ vơi dần những nỗi đau khổ, để mẹ tôi có thể nở một nụ cười sung sướng giữa cả một cuộc đời đầy nước mắt của mẹ!
0 nhận xét