Suy cho cùng, mỗi con người đều có điểm bắt đầu là ngày sinh thành và điểm kết thúc là giấc ngủ vĩnh hằng. Con đường thì có thể khác nhau, nhưng hạnh phúc hay không là do cách chúng ta tận hưởng từng bước trên con đường đó.

***



Tôi và em ngồi trong một quán cà phê nhỏ. Mười giờ ba mươi tối. Quán chỉ còn chúng tôi. Ánh đèn vàng nhuộm ấm không gian nhỏ bé được trang trí và ốp gỗ tỉ mỉ. Ca khúc "All out of love" của Air Supply vang lên gợi cho tôi vài ký ức vụn vặt từ quá khứ.

Không, không phải là những ký ức tình yêu kèm theo cái đau nhoi nhói như thường lệ. Nó khơi lên những hình ảnh chính tôi của ngày xưa, của thời còn đầy hoài bão và đam mê. Tôi quay sang nhìn em, một cô gái bé nhỏ.

Em hơi trầm ngâm, đôi khi nhìn xa xăm và chìm trong giai điệu bài hát. Rất hiếm khi thấy em suy tư như thế. Em thường nói và cười rất tươi. Tươi và vui đến nỗi, bạn sẽ cảm thấy thật ủy mị và lạc điệu khi kể quá nhiều về một chuyện không vui với em...

Tôi không hiểu tại sao em giữ được sự trong sáng đến vậy trong nụ cười. Em không có nỗi buồn? Hay em biết cách sắp xếp những thứ không đem lại niềm vui vào một ngăn tủ kín đáo và khóa kỹ chúng lại?

Trong căn – phòng – nội – tâm của em, tôi chỉ nhìn thấy những mẫu giấy dán tường có hoa văn lớn và sặc sỡ, họa tiết thổ cẩm ở khắp nơi và những bản nhạc hay luôn được mở khe khẽ...

***

Còn tôi.

Nếu ví thế giới nội tâm là một căn phòng, thì nó sẽ là một căn phòng vuông vức, bừa bộn và buồn tẻ. Bốn bức tường được sơn màu ngà đơn điệu. Sàn và rèm cửa sổ cũng là loại màu xam xám mà ta có thể gặp ở bất cứ công sở nào.

Ở một góc bên phải – bên tay thuận tôi đặt ngổn ngang những hồ sơ sổ sách; máy tính xách tay; quyển lịch bàn chi chít những ghi chép. Tôi gọi đó là góc phiền não và toan tính.

Ở bên góc trái, có một cái tủ cao. Ngăn bên dưới, nơi tôi có thể dễ dàng với tay và lấy đồ lại trống rỗng, chẳng có gì. Còn ở trên cao, có một tập giấy vẽ và vài mẩu bút chì đã lên mốc; một cuốn sổ có gài một cây bút cũng có độ cũ tương đương.

Tôi đã từng đam mê vẽ và viết văn. Nhưng xét cho cùng, những thứ đó không giúp tôi kiếm sống, nên tôi đã cất nó đi. Thời gian càng trôi qua, bọn chúng càng rủ nhau trèo lên cao. Sẽ có một ngày nó biến mất hẳn, chắc là thế. Khi còn trẻ, tôi đặt cho góc này cái tên rất mỹ miều – Niềm đam mê. Bây giờ, tôi cho nó một cái tên đầy tính châm biếm và hiện thực: Vỡ kế hoạch.

Một góc khuất, tôi vun lại mảnh vỡ của một quả cầu pha lê đã từng đẹp tuyệt vời. Lẽ ra tôi nên vứt chúng đi, nhưng tôi nhận ra, khi ở dạng mảnh vỡ, chúng còn long lanh hơn lúc lành. Chẳng còn vết xước, đường nứt nào nữa.

Có lẽ trừ lúc mới tinh không tì vết ra, trạng thái vỡ tan của nó lại là đẹp nhất. Tôi tiếc rẻ chúng nên giữ lại. Vì những mảnh vỡ đó quá sắc bén và dễ gây tổn thương, nên tôi để trước chúng một cái biển tròn sơn viền màu đỏ và có vạch chéo, ở giữa ghi chữ: "Hoài niệm". Ấy vậy mà đôi lúc trái nắng trở trời, hay tâm trạng không tỉnh táo tôi vẫn cầm chúng lên mân mê và tự làm mình đau...

Tôi thích sự trung tính và an toàn. Tôi chọn công việc đem lại cho mình những thứ cần, chứ không phải những thứ bản thân muốn. Tuy nhiên, cái không gian và thời gian đều đều diễn ra quanh tôi đôi khi khiến tôi mệt mỏi.

Tôi mệt mỏi vì chặng đường nhàm chán hầu như ngày nào cũng tắc khủng khiếp từ công ty về nhà. Tôi mệt mỏi vì bia rượu, vì những nụ cười và lời nói giả dối thường trực trên khuôn mặt. Tôi thèm một không gian mới, một bầu không khí mới. Căn phòng trong đầu của tôi, đã lâu không mở cửa đón chào những thứ mới mẻ, màu sắc.

***



Vào một thời điểm kiểu như thế, tôi gặp lại em...

Sẽ là khá khó khăn để đánh giá mối quan hệ của tôi và em là thân hay qua loa. Tại thời điểm đường đồ thị của đời tôi đi xuống trũng nhất, em là một trong những người giúp nó đi lên. Em nghe và động viên tôi rất nhiều.

Nhưng tôi thì chẳng nghe và giúp gì em cả. Thành ra, khi tôi không còn cần trợ giúp nữa, tự dưng mối quan hệ đó cứ nhạt đi, và trong một thời gian dài, chúng tôi hầu như không liên lạc. Nhưng ít ra, nó cũng đủ để em tin tưởng tôi, để tôi làm bạn đồng hành cùng em trong một chuyến đi dài ngày.

Em mang theo hành trang là sự vui vẻ, háo hức của một người sắp đi đến nơi mình muốn đến. Còn tôi, không quá quan tâm sẽ đi đâu. Tôi mang theo nặng một ba lô gồm đống mảnh vỡ của hoài niệm, cùng với một tập dầy hồ sơ những thù hằn, ích kỷ của đồng nghiệp, những lần bị chèn ép trong công việc.

Tôi hi vọng đi xa để quẳng chúng đi. Như thế tôi mới không tìm nhặt chúng về được. Hai con người, bắt đầu một chuyến đi kỳ lạ với những mục đích khác nhau như thế...

***

Giờ đã là những khoảnh khắc cuối cùng của chuyến đi ấy. Tôi luôn quan niệm, chẳng có cuộc đời nào, quãng thời gian nào hạnh phúc trọn vẹn. Chỉ có những khoảnh khắc hạnh phúc và vui vẻ. Cảm giác lâng lâng và viên mãn trong một hoặc nhiều khoảnh khắc có thể kéo dài ra, và nó là động lực giúp ta tiếp tục sống, tiếp tục tìm kiếm những khoảnh khắc mới.

Thế nên, tôi liên tục nhìn đồng hồ. Còn vài tiếng nữa chuyến đi sẽ kết thúc. Kết thúc bằng việc cánh cửa phòng khép lại, bóng tối trùm lên mọi thứ và con người chìm vào giấc ngủ. Tôi cố gắng quan sát thật kỹ, cảm nhận thật kỹ không gian nơi này để tạo cho mình một khoảnh khắc đẹp mới.

Nhạc chuyển sang ca khúc Unchained Melody, bản của Gareth Gates. Quán cà phê lục đục chuẩn bị đóng cửa. Con đường về đêm thơm mùi hoa và bình yên đến lạ kỳ. Không có tiếng động cơ rồ ga, không có tiếng còi xe chói gắt. Chỉ có tiếng nhạc du dương.

Em vẫn lẩm nhẩm theo bài hát, đôi khi nhấp một ngụm cà phê. Em thu mình trong cái khăn quàng lớn màu đen và hơi suy tư. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của em. Không thể biết em đang nghĩ về những chuyện xa xôi của chính bản thân, hay đơn thuần là hòa mình vào bài hát...

Chúng tôi đã có những buổi đi cùng nhau hàng giờ. Trong làn mưa lất phất và tiết trời lành lạnh, dưới cùng một tán ô. Phông nền là những đỉnh núi được bao phủ kín những mây. Những mảng ruộng bậc thang đang độ chín, khoảng xanh mướt, khoảng vàng ươm, giống như một bức tranh tường đã được chỉnh sửa rất khéo bằng những thủ thuật vi tính.

Những đoạn đường trải thảm rêu phong và vắng vẻ tạo cảm giác lãng đãng cho người đi...Không gian rộng lớn cũng không đẩy em về gần phía tôi hơn được. Chúng tôi không nắm tay. Không đi dựa vào nhau. Em tận hưởng không gian của em. Tôi hít vào bầu không khí trong lành và thở ra những u ám trong lòng. Tôi thấy tâm trạng trong suốt và thanh thản. Chúng tôi không yêu nhau...

***



Chúng tôi cùng phóng xe máy lên và xuống những đoạn đường đèo cheo leo. Mây mù chỉ trực lao vào mặt. Tôi cảm thấy mình như được bước vào, ngắm nghía, hít thở chút ít không gian của những tay nghệ sỹ cưỡi phân khối lớn và lang thang khắp các miền núi rừng. Cảm giác được hòa vào thiên nhiên thật tuyệt. Không gian rộng lớn quá. Nó giống như một loại dung môi mạnh mẽ.

 Tôi tan ra thành từng làn mây ngọn khói, phiêu du và chênh vênh...Cảm giác phóng khoáng tràn ngập trong tâm hồn tôi...Trời càng lúc càng lạnh. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy rét run. Nhưng không có vòng tay hay sự dựa dẫm nào cả. Em tự ủ ấm cho em. Tôi thích nghi với cái lạnh của tôi. Chúng tôi không yêu nhau...

Chúng tôi đi cạnh nhau trên  những đoạn đường vắng vào nửa đêm. Đôi khi là tiếng lao xao từ những hàng quán mở muộn. Đôi khi là tiếng nhạc âm âm từ những quán bar, cafe... Lác đác một vài bóng những đôi tình nhân quàng tay nhau. Trăng dát bạc lên mặt đất. Hương dạ lan thoang thoảng.

Chúng tôi nói chuyện từ âm nhạc, nghệ thuật đến quan điểm tình yêu, gia đình. Chuyện vui có, buồn có. Chúng tôi cùng nhau nghêu ngao hát. Tôi không quen hát ngoài đường to và thành tiếng như thế, nhưng lại luôn bị cuốn theo em. Tôi nghe em kể về những chuyến đi phượt, những chuyến du lịch bằng xe máy xuyên đêm.

Em nói về lý do lựa chọn công việc đầy vất vả hiện tại và nguyên nhân từ bỏ công việc cũ. Tôi cảm thấy mình khi thì giống như một cậu bé nhút nhát sợ côn trùng, sợ loài gặm nhấm và cả động vật thân mềm đi cùng một cô bé táo bạo, khi lại thấy giống một ông trung niên bụng phệ đã mọc rêu trên ghế và không muốn di chuyển đi cùng một thanh niên năng nổ.

Câu chuyện chỉ dừng lại khi con đường đến điểm cuối ... Tôi và em, hai cá thể nhờ duyên phận mà đi cùng một đường. Không có sự liên kết nào. Không phải là một cặp. Em vui vì lý do của em. Tôi thanh thản vì trút bỏ được những điều của riêng tôi...

Tôi và em cũng cùng ăn với nhau trong những khung cảnh hết sức lãng mạn. Tôi cảm nhận được không gian và vị ngon từ thức ăn vì chẳng có ai ép hay lôi kéo tôi uống quá nhiều rượu. Chẳng có nụ cười giả dối, sự chèo kéo toan tính nào. Ăn tối, và nhấm nháp bia hoặc rượu. Đôi khi bàn ăn có cả nến và hoa hồng. Tuy nhiên, chúng tôi không yêu nhau...

Tôi và em không yêu nhau... Có đúng thế không?

***

Không gian Sapa thật bình yên và xinh xắn. Giả sử nếu không có em, tôi sẽ thấy nơi đây thật buồn tẻ và xám xịt. Tôi sẽ mất năm phút đi bộ đi ăn, mười phút để cà phê. Leo núi với tôi chỉ là một bài thể dục được màu mè hóa.

Nhưng đi với em, tôi học cách lan man trong từng bước chân. Em chỉ cho tôi thấy, không phải lúc nào cũng cần dùng vận tốc nhanh nhất và chọn con đường ngắn nhất để đến đích.

Suy cho cùng, mỗi con người đều có điểm bắt đầu là ngày sinh thành và điểm kết thúc là giấc ngủ vĩnh hằng. Con đường thì có thể khác nhau, nhưng hạnh phúc hay không là do cách chúng ta tận hưởng từng bước trên con đường đó.



Thế nên, chỉ sau vài giờ, tôi đã thấy nơi đây thật đẹp và quyến rũ, quyến rũ từ trong bản chất. Những con đường lát đá quanh co. Những đoạn cầu thang phủ rêu cổ kính. Những con dốc bất chợt lên rồi xuống. Những mái nhà nhỏ bé xinh xắn nép vào nhau, hiền lành và bẽn lẽn.

Lẽ ra, tất cả sẽ chỉ dừng lại ở mức độ đẹp, một cái đẹp rất chung. Nếu chỉ có một mình, tôi thậm chí còn chẳng đủ cảm xúc để thốt ra chữ "đẹp quá" ở miệng. Nhưng cái cách em đưa tôi đi, cách em hăng hái, cách em cảm thán trước nó khiến tôi thấy cảnh vật ở đây thật sống động, hấp dẫn và gợi cảm.

Nó thách thức sự kiên định của những con người độc thân cứng rắn nhất. Nó như luôn nhắc cho những du khách ở đây rằng, mỗi chúng ta sinh ra đều là một nửa không hoàn hảo. Hãy tìm cho mình nửa còn lại và quay lại đây, tận hưởng không gian theo một cách khác.

***

Tôi độc thân, và không kiên định cho lắm. Không biết từ bao giờ, tim tôi cứ đập loạn cả lên khi đi gần em. Đó là thứ cảm giác rất kỳ diệu, mà tôi nghĩ nó đã chết từ lâu lắm rồi.

Trong căn phòng u ám của thế giới trong đầu tôi, âm nhạc lại vang lên nhẹ nhàng...Tôi giống như một cậu chàng học sinh vụng về, chẳng biết nói gì và làm gì cho phải khi đi cạnh cô bạn học mình thích. Cứ vậy vậy, cứ lẽo đẽo theo sau và trộm nhìn...

Từng hình ảnh của em, đôi khi là lơ ngơ hát một mình. Đôi khi là cười rạng rỡ. Đôi khi là lon ton chạy trong lúc đội chiếc mũ ca nô tự chế từ túi ni lông màu hồng Hello Kitty và mặc áo mưa giấy. Đôi khi là tay cầm chai bia và khẽ đung đưa theo điệu nhạc trong một quán Bar... Tất cả những hình ảnh nhỏ xinh ấy đã được tôi in hằn vào trong lòng lúc nào không biết...

Và cả bây giờ, khi em thu mình trong chiếc khăn đen và suy tư bên ly cà phê. Tôi luôn tin vào cảm giác và sự tình cờ. Sự tình cờ luôn là kết quả của một chuỗi những sự kiện liên tiếp xảy ra liên quan chặt chẽ với nhau. Nếu nơi đến không phải là Sapa. Nếu có một ai đó trong đám bạn em hay bạn tôi có thể cùng lên đường. Nếu trời không mưa mà nắng rạng rỡ...



Tôi không biết tôi sẽ thế nào, và liệu có cảm em nặng như bây giờ không. Có lẽ, đó là duyên – một khái niệm rất phi lô gíc...Nhưng dù bằng cách nào, tôi tin là một khi đã xuất hiện, sự lạc điệu của con tim này sẽ còn đi theo tôi lâu.

Có điều, tôi không thể nói ra. Có thể tôi là một mảnh vỡ nham nhở luôn đi tìm kiếm mảnh còn lại. Còn em, em như một cá thể hoàn chỉnh, một viên đá long lanh và tròn trịa. Em có thể hoàn toàn sống cuộc sống một mình; và vui khi sống một mình – ít ra, em luôn tỏ ra như thế.

Người ta nói, con tim là khởi nguồn của những vết đau lớn nhất trên tâm hồn. Khác với những cô gái khác, nụ cười, câu chuyện của em chẳng mang một nỗi buồn nào cả. Tôi không tìm thấy nỗi đau của em, nên cũng không chạm được vào trái tim em...

Thành ra, tôi phải cố gắng che đậy những tình cảm của mình – ít nhất là cho đến khi chuyến đi kết thúc. Tôi giống như đang đi trên một tầng băng mỏng. Tôi tin là chỉ cần tôi không khéo léo để vỡ đi tầng băng ấy, những khoảnh khắc vui vẻ và tự nhiên của em khi ở bên tôi sẽ hoàn toàn tan biến. Thế nên, tôi lại đi cùng em trên con đường vắng mà không nói gì về cảm xúc của mình. Không có cái nắm tay nào. Em không yêu tôi. Còn tôi làm ra vẻ là không yêu em (một cách vụng về)...

***

Tôi chào tạm biệt và chúc em ngủ ngon, sau đó chuẩn bị hành trang để quay về. Tôi chẳng vứt bỏ được thứ gì cả. Nhưng hai ngày đi xa, tâm trạng tôi luôn trong trạng thái thanh thản và trong suốt. Ngoài mây, núi, những con đường, những sạp hàng dân tộc, và tất nhiên, cả em nữa, tôi không còn vướng bận điều gì.

Vì có lẽ, những thứ làm tôi mệt mỏi, tôi đều bỏ lại trong ba lô rồi. Em chỉ cho tôi thấy, những thứ không bỏ được, thì hãy cất nó khuất khỏi tầm mắt mình. Căn phòng trong đầu tôi vẫn ngần ấy thứ cũ, có điều nó gọn gàng ngăn nắp hơn nhiều...

Và nó có thêm cả một vài thứ mới mẻ. Đó là những hình ảnh đẹp, đầy mầu sắc tôi lượm được từ chuyến đi. Đó là thứ cảm giác rung rinh mà tôi nghĩ đã bỏ tôi đi từ lâu. Đó là những nụ cười rạng rỡ của em...

Chuyến đi kết thúc. Đây là nơi dừng chân tạm của hai người không liên quan bất chợt tìm thấy điểm chung hay là nơi khởi đầu cho một thứ gì đó mới?... Tôi nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại vùng đất này. Có thể là với em. Có thể là với người bạn gái tương lai. Tôi không biết. Nhưng tôi mong, hai người đó là một...

Sapa – Tối ngày 03/09/2012. Một ngày mưa nhưng có nắng trong lòng...

Nam Trọc

Facebook Google twitter
Từ khóa:
Cùng Chuyên Mục
Blogger Comments
Facebook Comments

Tin Tức Online
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Chia Sẻ
Xem Thêm Tất Cả »
Game - Ứng Dụng Hay Tháng 8
Xem Thêm Tất Cả »
Góc Thư Giản
Xem Thêm Tất Cả »
Bài Viết Ngẫu Nhiên
Copyright © 2016 - All Rights Reserved
Template by Bùi Đạt - Powered by Blogger | SiteMap